Cõi lòng yên tâm như mặt hồ của Chu Dương Linh rung rinh, như có hoa nở mùa xuân rơi xuống phương diện nước, gợn sóng li ty lăn tăn. Dưới tầm nhìn của lưu Thục, nữ giới cúi tín đồ vái lạy y, thấp giọng: “Đa tạ công tử vẫn quan tâm.”Một ô cửa khép lại giữa hai người.Lưu Thục đứng trước cửa ngõ không nhúc nhích, yên lặng nhìn người bên trong cửa. Vẫn như những lần. Đè nén trọng điểm sự, ẩn che tâm sự. Cơ mà lần này lại không giống như trước, lúc y chú ý Chu lang, Chu lang ko xoay người đi hẳn. Tấm áo phấp cun cút trong gió, chị em đứng trong cửa, cũng quan sát y như thế.“Rầm.” Cánh cửa hoàn toàn khép lại.Cơn gió thu se lạnh lẽo thổi qua, cuốn đi tâm sự như gồm như không, ước ao bộc bạch lại trinh nữ ngùng, rồi dịu nhàng đổi mới mất.Cách một cánh cửa, lưu lại Thục tựa sườn lưng vào tường, quắp mắt ngẩn ngơ.Chu Dương Linh đứng vào cửa, phụ nữ thờ ơ vuốt ve sầu túi thơm, bỗng dưng phát hiện miệng túi đã bị thêu kín. Nàng trù trừ một lúc, rồi vẫn bảo bạn hầu chuyển kéo tới, mở loại túi thơm ra. Sau khoản thời gian mở ra, hương thơm thuốc và hương hoa phả vào mặt, cô gái mở mồm túi kiếm tìm kiếm mọi nơi. Ko thấy lá bùa mà pháp sư vẽ đâu, trái lại có một phân tử đậu tương tứ màu hồng, lâm vào hoàn cảnh lòng bàn trắng tay nõn của đàn bà lang ——Thì ra không phải mẫu thân y xin bùa đảm bảo y, nhưng bà làm mẫu túi thơm này, hy vọng y khuyến mãi cho cô gái lang trong lòng.Cụp ánh mắt hạt đậu tương tư, đầu ngón tay Chu Dương Linh khẽ run lên, trái tim đập trễ một nhịp.Từ từ bỏ dựa lưng vào tường, nữ giới lang rứa chặt phân tử đậu vào tay, trông giây lát đã nghe được trung tâm sự không giãi bày, sẽ tường tỏ vì chưng sao y lại giúp mình như thế.Đêm khuya sương dày lượn lờ quanh đó cửa, bạn ấy mong điều gì? Là lời nói thảng như không phù hợp hợp, dẫu vậy lại hoàn toàn có thể giãi bày nỗi lòng ——Tim thiếp bao gồm chàng, ý muốn rằng quý ông biết, càng sợ nam giới biết.…Cách một bức tường, tâm sự nặng nhọc khó tả.Nhưng mà, Chu thanh nữ lang cau mi xoắn xuýt: chung cục Trần vương ưa thích nàng, xuất xắc là… có sở trường đoạn tụ?***Khi Chu Dương Linh từ giã loài kiến Nghiệp, chiến loạn ngơi nghỉ phương Bắc vẫn sẽ xảy ra, Lục Quân với La Linh Dư lên đường quay về Nam Dương. Chiến sự ở Nhĩ Dương đã được giao cho Hành Dương vương, Lục Quân nhanh chóng quay về phái mạnh Dương để phối kết hợp chiến đấu thuộc thành Nhĩ Dương, tầm thường tay phá hủy kẻ thù. Trong hành trình dài vội vã, con ngữa một ngày đi mười mấy dặm, đêm hôm nán lại vào trạm dịch.Vì khung người khó chịu, yêu cầu La Linh Dư sẽ sớm chìm sâu vào giấc ngủ.Lục Quân theo lệ phê phê duyệt công văn, viết thư hồi âm cho đêm khuya. Trời sẽ tối, chàng quay về phòng, vun màn lên nhìn thiếu nữ lang ngủ yên ổn trên giường. Thiếu phụ như hoa hải mặt đường trong tối xuân, mái tóc lâu năm xõa lên gối, chăn gấm đậy nửa đụn má, ửng đỏ do ngủ say. Một vẻ đẹp xộc xệch, bất tri bất giác dụ dỗ bạn hái ngắt.Yết hầu ở cổ Lục tam lang di chuyển lên xuống, chàng khó tính xoay phương diện đi, buông màn xuống. Cứ thấy nàng như thế là đàn ông lại ko nhịn được động lòng. Nhưng đàn ông không nỡ có tác dụng bậy —— nơi đau của thiếu nữ do chàng gây nên vẫn không phục hồi, nắm mà chân nữ giới lại nhức tiếp rồi; cùng thêm quá trình quá bận rộn, cho nên vì thế Lục Quân vẫn né dè, sợ phụ nữ mang thai vào thời khắc không nên có.Chàng âm thầm hối hận, hôm kia bị quỷ dữ ám ảnh nên mới đụng vào nàng. Đúng là nạp năng lượng một lần là nghiện, không phương pháp nào quên được, hiện nay nghĩ lại, đó cũng không hẳn là chuyện tốt.Lục tam lang miễn cưỡng ra khỏi phòng, quay về phòng mình sinh sống trạm dịch, sau thời điểm rửa mặt. Ý thức của đàn ông quá tỉnh giấc táo, vì phương pháp một cánh cửa nên luôn luôn nghĩ tới người nào đó, khiến chàng không tài nào ngủ nổi. Lục Quân xong khoát thổi nấu trà uống, dễ ợt gọi tùy tùng tới, tiếp tục làm việc.Đã tối rồi mà còn không được ngủ yên, tùy tùng khổ ko tả xiết, cơ mà La Linh Dư say ngủ cũng không biết Lục tam lang từ tay pha trà, đàn bà còn chưa được nếm trà vì chưng chàng pha bao giờ.Nửa đêm có mưa rơi, đẩy cửa sổ ra, trước cửa ngõ tuyết rơi dày, mùa đông đủng đỉnh kéo đến, ngoài hành lang cửa số đã thiếu tính vẻ xanh biếc. Lục tam lang ngồi tựa vào cửa sổ, nghe giờ mưa rơi xào xạc cùng tiếng trà sôi ùng ục, đúng vào lúc này, tùy tùng đi vào: “Lang quân, vẫn dẫn Phạm lang mang lại rồi.”…Mấy hôm qua, Lục Quân đậy La Linh Dư, sau cuối cũng thấu hiểu những chuyện sau khi nàng bị tóm gọn cóc. Nam giới nổi trận lôi đình, không cách nào tha thứ cho Phạm lang, phải chất vấn xem Phạm thị nam Dương có mục tiêu gì bắt đầu được. Viết thư nhờ cất hộ về nam giới Dương, Phạm gia đuối lý, tất đề xuất nhượng bộ nhận thua. Điều khiến cho Lục Quân bất thần là, Phạm tứ lang Phạm Thanh Thần vốn tính khí cố gắng chấp, song lần này cũng không phản kháng.Phạm Thanh Thần nhấn tội.Mưa rơi xối xả, Phạm Thanh Thần bị tùy tùng dẫn đến, nhìn lang quân tuấn tú ngồi bên mép giường. Chàng mặc áo xanh, tay pha trà, lạnh nhạt nhìn đến, có sự tránh dè ví dụ với gã nhưng không có kích rượu cồn quá đáng.Phạm Thanh Thần cười cợt giễu, ngồi xuống.Nghe Lục Quân kể tới chuyện thảo luận giữa mình với Phạm gia, Phạm gia bồi thường, Phạm Thanh Thần lặng lặng. Lục Quân rước thư từ hôn bởi Phạm gia đưa tới ra, để Phạm Thanh Thần nhìn. Vị lang quân sang chảnh và kiêu sa này ko thèm coi gã ra gì, nói chuyện làm việc đều thực hiện trực tiếp với phụ vương gã, chỉ lúc chuyện đang thành mới thông tin với gã một tiếng.Phạm Thanh Thần coi Lục Quân là đối thủ, tuy vậy từ đầu chí cuối, Lục Quân chỉ tiếp xúc với thân phụ Phạm quân của Phạm Thanh Thần. Những năm trước ở loài kiến Nghiệp vẫn thế, hiện giờ ở nam Dương cũng vậy. Lục Quân ko coi Phạm Thanh Thần ra gì, kẻ gieo gió gặt bão thì bị dạy dỗ dỗ. Đồng thời chuyện này cũng có tác dụng Phạm Thanh Thần phẫn nộ hơn.Đã mấy ngày trôi qua, Lục Quân đã bình tâm lại. Thấy Phạm Thanh Thần, đại trượng phu cũng không còn tức giận đến mức mất đi lễ nghĩa nữa. Giọng phái mạnh hời hợt: “Phạm quân đã đưa thư tự hôn tới, từ ni Linh Dư cùng Phạm gia không hề liên quan gì mang lại nhau. Mà lại để đề phòng, ta vẫn ước ao lấy giấy hôn thú từ địa điểm ngươi, đỡ cho tất cả kẻ nhân cơ hội làm loạn. Cha ngươi nói, ngươi vẫn trộm giấy hôn thú đi. Bây chừ nó vẫn ở trên fan ngươi đúng không?”Phạm Thanh Thần hoảng hốt: “Ta rất có thể giao giấy hôn thú, nhưng kể từ hôn thì…”Gã cúi gục đầu xuống, một thời điểm lâu sau vẫn ko nói gì. Lục Quân lạng lẽ pha trà, dễ dãi nhận ra sự coi coi thường từ vào xương tủy.Phạm Thanh Thần bất ngờ đột ngột ngẩng phắt đầu lên, hai mắt sáng sủa rực. Gã chú ý Lục tam lang chằm chặp, lòng mắt hằn đầy tia máu, vẻ khía cạnh điên cuồng: “… Ngươi định làm những gì ta? trường hợp ngươi là ta thì ngươi làm cho được gì hả? Ta có ở đâu thua kém ngươi? Nếu khi đó ngươi cũng xuất hiện ở miếu Thành Hoàng, liệu ngươi tất cả thể bảo vệ nàng được không? Ngươi cũng chính là văn nhân đấy thôi! chưa phải võ tướng! Còn kẻ thù là quân mũi nhọn tiên phong Bắc quốc! Ngươi thì có tác dụng được gì?!”Lục Quân khựng lại.Đúng thế, nam nhi là văn thần, không phải võ tướng. Võ thuật của chàng không tốt cường, nhưng ít nhất đủ để chàng an toàn lui ra trường đoản cú vòng vây kẻ địch… có lẽ rằng vì thông thường Lục tam lang luôn bộc lộ quá văn sĩ, làm việc Nam Dương lại không hễ tay với ai, nên mọi bạn mới có hiểu nhầm này.Hiện tại đương đầu với Phạm Thanh Thần điên cuồng, Lục Quân liếc mắt: “Vì sao ta nên nói cùng với ngươi?”Giọng Phạm Thanh Thần run run: “Ta ý muốn biết câu trả lời! nếu là ngươi, ngươi sẽ làm ráng nào… Ngươi nói thì ta sẽ giao giấy hôn thú ra! sau đây sẽ mất tích trước đôi mắt La muội muội, không làm cho phiền phái nữ nữa.”Lục Quân liếc Phạm Thanh Thần, tư duy tính thật mang trong lời gã. Một thời gian sau, Lục Quân mới nói: “Nếu là ta, ngày đó khi thành Nhĩ Dương bị phá, ta sẽ không rời ngoài đó. Làm sao rất có thể đến miếu Thành Hoàng được?”Phạm Thanh Thần ngẩn ra, sau đó châm chọc: “Ngươi và đúng là hạng trung nghĩa.”Lục tam lang nhếch mép, liên tiếp kích đam mê gã: “Nếu là ta, ta không cần phải bắt thanh nữ đi. Thời điểm ở nam giới Dương, ta sẽ khiến cho nàng yêu cầu cam trung tâm tình nguyện phù hợp ta.”Con ngươi Phạm Thanh Thần về tối sầm: Nghịch lý này… Lục tam lang sẽ so với chính Lục tam lang xem ai lợi sợ hãi hơn. Chuyện này sao hoàn toàn có thể so sánh được?
Phạm Thanh Thần cả giận: “Ta đã nói loại đêm sinh sống miếu Thành Hoàng! Sao ngươi cứ thì thầm trước kia hả? nếu như là Lục tam lang đại danh lừng lẫy chạm chán phải cảnh như ta tối đó, liệu ngươi gồm cứu được La muội muội không?”Lục Quân rung lắc đầu, như thể cảm thấy gã thừa nực cười.Trong ánh nhìn lạnh tanh của Phạm Thanh Thần, Lục tam lang lên tiếng: “Nếu ta nghỉ ngơi miếu Thành Hoàng… chân tay tùy tùng của ta, không lẽ nào dám rượu cồn thủ với ta. Nếu như ta muốn cứu một người, bộ hạ chỉ hoàn toàn có thể nghe lệnh, không được phản kháng. Hiểu rõ ta say mê nàng, ngoài ra dám ra tay cùng với ta đưa ta đi… thủ công như thế, giết.”Phạm Thanh Thần chấn động, mồi nhử vai cứng lại, thở dồn dập, hốt nhiên ý thức được vài điều.Lục tam lang húi mắt, hờ hững nói: “Người hầu của ngươi nghe lời phụ thân ngươi, nghe lời của Phạm gia. Ngươi chỉ là một lang quân bình thường ở Phạm gia, được gia tộc bịt chở, ngươi không biện pháp nào thoát khỏi cái láng của gia tộc. Còn ta không giống ngươi, từ bỏ xưa mang lại nay, chuyện của ta hầu như do thiết yếu ta làm cho chủ.”Chàng là lang quân tốt nhất ở phòng nhì Lục gia, từ thời gian còn tấm bé, chính chàng sẽ lo liệu mọi công việc lớn bé dại trong chống nhì. đương nhiên đương gia của Lục gia là Lục tướng, không phải là phụ vương của Lục Quân. Sau khi thân phụ của Lục Quân qua đời, dòng bao gồm Lục gia hại bị nói ra nói vào, mà bản thân lại không thiếu thốn chút gia sản ở phòng nhì, nạm nên bọn họ tương đối xa lánh với tiểu tam lang mới về con kiến Nghiệp. Dòng thiết yếu đã như thế, các dòng thứ Lục gia cũng vậy kỵ, không dám qua lại những với phòng nhì. Từ nhỏ dại đã được rèn luyện, từ nhỏ tuổi không gồm ai đứng sau lưng. Lớn lên trong thực trạng đặc thù như thế, khiến cho Lục tam lang sinh ra bạn dạng tính cô độc, thiếu cảm hứng an toàn, mặt khác cũng để đại trượng phu quen với bài toán tự quản lý mọi thứ.Suy mang lại cùng thì, bố mẹ mất mau chóng cũng đem lại cho phái mạnh vài địa điểm tốt.Hai đôi mắt Phạm Thanh Thần buổi tối sầm, nhanh chóng câm miệng. Hoá ra chênh lệch lại to đến thế. Một tín đồ là lang chủ, một bạn chỉ là phu quân bình thường. Một bạn tự quản lý mọi thứ, một bạn vẫn luôn thân bất vày kỷ… Giọng Phạm Thanh Thần run run: “Ta đang biết rồi… Thì ra lose trong tay ngươi, là như thế.”Gã nhắm xay mắt.Cảm giác được xích míc cố chấp.Sự cố gắng chấp khiến cho gã không cứu giúp được La muội muội, ngược lại còn suýt hại bị tiêu diệt nàng. Gã từng nghĩ, dù cho chết người vợ cũng chỉ bao gồm một mình, tuy thế khi không tồn tại nàng ngơi nghỉ đây, lòng gã lại đau như dao cắt.Đêm hôm ấy, ban đêm ấy tại miếu Thành Hoàng… khi gã bị fan hầu điểm huyệt bắt đi, lúc gã cứng tín đồ chỉ biết trừng mắt mở lớn, nhìn con gái lang hoảng loạn lao thoát khỏi miếu, mệt mỏi gỡ dây cương cứng nhảy lên ngựa. Gã nhớ nàng lần khần cưỡi ngựa, nhớ người vợ rất yếu hoạt động… phụ nữ bị ép vào đường cùng, còn gã lại trơ ánh mắt đám quân nhân tê lao vụt đi, truy sát theo nàng.Tuyết rơi dày, trời khu đất tù mù mất phương hướng, lúc phái nữ cưỡi con ngữa chạy trốn, chần chờ nàng có mục đích nào không.Phạm Thanh Thần trơ mắt nhìn theo, lòng dạ như đứt từng khúc một, trung khu như tro tàn.Cắn chặt răng, lại bị áp lực nặng nề đè ép, mồi nhử vai sụp xuống, gã nghĩ về bụng, mình đã mất cô bé thật rồi.Lục Quân: “Giấy hôn thú đâu?”Cổ họng Phạm Thanh Thần tắc nghẽn, rầm rì: “… Ngươi có thể rời đi, đến ta chạm chán La muội muội một đợt cuối được không?”Lục Quân: “Không thể.”Chàng sẽ nấu trà xong, lửa trên bếp chưa tắt vẫn cháy âm ỉ, trong tối mưa, ánh lửa hắt lên khuôn mặt mơ hồ của đại trượng phu sau bức rèm. Nghe chàng hờ hững nói: “Nữ nhân của ta, há rất có thể để ngươi ngấp nghé.”Con tim Phạm Thanh Thần đau xót.Gã hít sâu: “Ta không lấy theo hôn thú vào người, ta trở lại lấy, trước khi trời sáng đang đưa đến ngươi.”Lục Quân nhướn mày, tỏ ý “cứ tự nhiên”. Phạm Thanh Thần đứng dậy, đi thoát ra khỏi nhà. Lục Quân ngạo mạn, cũng không chịu đựng đưa tiễn. Trong chống thoang thoảng hương thơm trà, Lục Quân thành thạo tự mình rót trà, hất cằm chỉ ra bên ngoài cửa sổ: “Đuổi theo hắn ta, hắn không làm cái gi quá xứng đáng thì không đề xuất ngăn cản.”Tùy tùng đáp một tiếng: “… trong khi lang quân biết hắn ý muốn làm gì?”Lục Quân bật cười: thuộc là phái mạnh nhân, quý ông lại là tín đồ nhạy cảm, sao hoàn toàn có thể không biết được?
Chỉ là giả vờ như chần chừ mà thôi.Có rất nhiều chuyện, không phải phân biệt rõ ràng, không duy nhất thiết đề xuất rạch ròi đen trắng.***Tâm sự được buông xuống, chắc hẳn rằng vì quá mệt nhọc mỏi, trà còn ấm, tuy vậy Lục Quân đã nhờ vào cửa sổ, nhắm đôi mắt ngủ quên.Chìm vào giấc mộng mơ màng.Có lẽ vị nói rất nhiều với Phạm Thanh Thần, lén thấy được bí mật của gã, nên ở trong mơ, chàng quay lại thời điểm lúc vừa mang đến Kiến Nghiệp, vừa quen thuộc biết nai lưng vương lưu lại Thục.Lục tam lang cô đơn nhút nhát cần bạn, mà Lưu Thục cần người che chở… Lần rơi xuống nước đã mở đầu cho quan tiền hệ của tất cả hai.Lưu Thục còn nhỏ, tuy nhiên vì mập lên trong cung đề nghị tâm cơ nặng hơn Lục tam lang sinh sống sinh sống biên ải. Rồi dần dần dà giữa những năm mon trưởng thành, Lục tam lang to lên, phần đa chuyện ngày nhỏ mình ko hiểu, hiện nay đã hiểu ra. Tới cơ hội xem gọi rồi, ban đầu còn nghi ngại này nọ, về sau đang không cần để ý.Vụ án rơi xuống nước, ngay từ đầu chính là thủ đoạn Lưu Thục quy hàng.Lưu Thục ruột gan ác độc, vì vậy mà yêu cầu trả giá bán nói gắn thêm cả đời. Cái giá đó, so với một người hoàn toàn có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế mà nói, thiệt sự quá nặng nề nề. Giả dụ bị tín đồ khác biết được, mặc dù Lưu Thục được Lục gia che chở thì cũng có chức năng không được lên ngôi.Chuyện trong tâm địa cả hai mọi biết tỏng, thật sự không cần phải nói ra khiến cho đôi bên khó chịu.Lục tam lang chỉ cần phải biết nguyên nhân sự tình là có thể yên tâm; chuyện duy nhất con trai không rõ nguyên do, chính là tình yêu cạnh tranh hiểu với La Linh Dư.Sẽ vì thế mà quấn quít.Sẽ lưu luyến không thôi.Nhưng nguyên do của tình yêu đâu tuyệt nhất thiết nên rạch ròi. Tình yêu ấy đã quanh lẩn quẩn bồi hồi, lặp đi lặp lại, sau cùng là dây dưa mờ ám, không thể quay trở lại vạch xuất phát. Tất thảy chính là vận mệnh.***Mưa sa miên man như gột rửa khu đất trời.Trong niềm mơ ước không sâu, hốt nhiên nghe thấy “cạch” một tiếng, y hệt như cành hoa gãy, đập vào cửa sổ.“La muội muội, La muội muội…”Tiếng gọi loáng thoáng mơ hồ.La Linh Dư tỉnh dậy từ trong giấc mơ, giơ tay vỗ ngực, lờ mờ ngồi bên trên giường. Cửa nhà khép chặt, nhưng đàn bà vẫn nghe thấy âm nhạc kia. Âm thanh khiến nàng rợn cả tóc gáy, chỉ vừa nghe sẽ đoán được là ai. La Linh Dư vị dự, tuy thế nghĩ mang lại Lục Quân còn ở bên cạnh, có lẽ Phạm Thanh Thần sẽ không còn dám làm bậy. Phái nữ lần mò xuống giường, rứa ngọn đèn dầu nghỉ ngơi đầu giường, tìm mẫm tới cửa sổ.Nếu như gã làm cho bậy thật, cô gái sẽ gắng chân đèn đập gã.La Linh Dư đẩy cửa sổ ra, cúi bạn xuống, thấy đứng bên dưới trong màn mưa, Phạm Thanh Thần vẫn ngẩng đầu quan sát mình.Trời còn không sáng, mưa rơi mãi không ngớt hạt. Gã đứng trong mưa, thấy lúc nàng mở cửa sổ ra thì hai mắt rực sáng. Ánh đôi mắt sáng quắc không tồn tại vẻ tàn khốc đó khiến cho La Linh Dư hốt hoảng, như bất giác quay trở lại rất mất thời gian về trước, lúc ấy Phạm Thanh Thần vẫn còn đó ngụy trang trước khía cạnh nàng, vẫn ra vẻ dịu dàng êm ả như ngọc.Hiện tại, trượng phu dưới cửa sổ vừa thấy nữ giới mở cửa, mau chóng mỉm cười, một niềm vui trong sáng đối chọi thuần. Từ đầu đến chân Phạm Thanh Thần ướt sũng, gã nhìn thiếu nữ nửa buổi rồi new như bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. Gã trịnh trọng lấy ra một tờ giấy ở trong tay áo, mở ra để thanh nữ thấy rõ.Sắc trời buổi tối om, thực tế La Linh Dư ko thấy gì, cơ mà thấy mù mờ ấn mực red color – là con dấu của quan liêu tự, người vợ lập tức đoán được sẽ là gì: đó là giấy hôn thú của nàng với Phạm Thanh Thần.Con tim La Linh Dư dancing lên cổ họng, nhận định rằng gã mong muốn lấy kia uy ức hiếp nàng.Nhưng không, ngay lập tức trước phương diện nàng, Phạm Thanh Thần xé nát tờ giấy hôn thú. Giấy vụn dính vào nước, nhẹ nhàng rơi xuống như chú bướm lá khô, lại tựa như các bông tuyết white xóa nhỏ bé nhỏ, rơi lên áo bào không khô ráo của lang quân.Phạm Thanh Thần quan sát thẳng vào nàng, nhàn mỉm cười.Không còn cậy dạn dĩ hiếp yếu, không hề vội vã nghiền nàng, không hề phải nhìn hai con mắt kinh hãi của nữ nữa.Gã phải chăng giọng: “La muội muội, cuộc đời này, người ta yêu nhất chỉ có mình muội.”“Chỉ tất cả điều… đề xuất tạm biệt muội rồi.”Sau này đang không chạm chán lại nhau nữa.Gã xé vụn giấy hôn thú, nhìn phái nữ lang dễ thương đang ngờ ngạc trên kia, xoay người rời đi. Một dung mạo rất đẹp như hoa lê soi bản thân xuống nước, một hồng nhan chói sáng trong thời buổi loạn thế, một cô nhỏ nhắn gầy yếu đuối như ăn xin năm xưa new đến phái mạnh Dương… toàn bộ đều rời xa gã.Gã bước tiến trong màn mưa, trái tim ngập tràn ngưỡng mộ với đàn bà rơi xuống, vô số hạt mưa giống như những cây kim đập vào gã. Giờ đồng hồ đây, trong tim Phạm tứ lang chỉ còn lại thê lương bị tiêu diệt lặng, nhưng lại cuối cùng, gã vẫn buông tay nàng.***Cây điểu và chị em la rơi xuống, *cạch* một tiếng, đánh thức người vào mộng.Lục tam lang mở bừng mắt, nghe thấy tùy tùng báo lại thì thở dài, cố lấy ly trà nguội ngắt hất ra ngoài cửa sổ. đánh thủy ẩm ướt, khá nước lơ lửng, đông đảo tia sáng nhạt mông lung sau màn mưa, trời đã được gần sáng.
Bạn đang xem: Làm sao địch nổi sắc đẹp tuyệt trần
Cám ơn chị Whitenavy, chị Bống, tè Tam với KL đã trợ giúp Qin trong quá trình edit.
Văn án
La Linh Dư: cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không tồn tại thế, chỉ rất có thể ăn dựa vào ở đậu. Con fan muội chỉ không được hiền lành thôi, chẳng lẽ ao ước gả cho 1 phu quân thương mình yêu bản thân là không đúng sao?
Lục Quân: ko sai. Nhưng ao ước gả cho tất cả những người khác kế bên ta thì đúng là sai thật.
Xem thêm: 18+ cách làm sao để có tình yêu đẹp !, attention required
Dẫu lòng đàn ông như sắt, vẫn nào địch nổi sắc đẹp giai nhân.
WATTPAD
THÔNG BÁO phối PASS
CHỐNG CHỈ ĐỊNH VỚI NHỮNG AI THÍCH NỮ CƯỜNG. KHÔNG HỢP CLICK BACK DỪNG ĐỌC, CHỦ NHÀ KHÔNG CÓ NHU CẦU NGHE CHẤT VẤN VỀ NỮ CHÍNH.
EBOOK
MỤC LỤC
001 – 002 – 003 – 004 – 005 – 006 – 007 – 008 – 009 – 010
011 – 012 – 013 – 014 – 015 – 016 – 017 – 018 – 019 – 020
021 – 022 – 023 – 024 – 025 – 026 – 027 – 028 – 029 – 030
031 – 032 – 033 – 034 – 035 – 036 – 037 – 038 – 039 – 040
041 – 042 – 043 – 044 – 045 – 046 – 047 – 048 – 049 – 050
051 – 052 – 053 – 054 – 055 – 056 – 057 – 058 – 059 – 060
061 – 062 – 063 – 064 – 065 – 066 – 067 – 068 – 069 – 070
071 – 072
073 – 074 – 075 – 076 – 077 – 078 – 079 – 080 – 081 – 082
083 – 084 – 085 – 086 – 087 – 088 – 089 – 090 – 091 – 092
093 – 094 – 095 – 096 – 097 – 098 – 099 – 100 – 101 – 102
103 – 104 – 105 – 106 – 107 – 108 – 109 – 110 – 111 – 112
113 – 114 – 115 – 116 – 117 – 118 – 119 – 120 – 121
122 – 123 – 124 – 125 – 126 – 127 – 128 – 129 – 130 – 131
132 – 133 – 134 – 135 – 136 – 137 – 138 – 139 – 140 – 141
142 – 143 – 144 – 145 – 146 – 147 – 148 – 149 – 150 – 151
152
Ngoại truyện
001 – 002 – 003
◀Chương trước
Chương sau▶
Like this:
Like Loading...
Post navigation
Thoát Bắc giả – Chương 54
Huyền Trung Mị – Chương 84
96 thoughts on “Sao Địch Nổi nhan sắc Đẹp Tuyệt trằn – Y Nhân Khuê Khuê”
Comments navigation
Older comments
Comments navigation
Older comments